Một lần Bác đến thăm một cơ quan, Bác ngồi xếp bằng ở giữa trong lòng bế cháu bé 2 tuổi. Bác hỏi: "Có ai thắc mắc gì không?" Một anh sinh viên thưa: "Thưa Bác, cháu là sinh viên ở hà Nội. Theo tiếng gọi, xếp bút nghiêng lên đường chiến đấu, cháu đã ra chiến khu. Tưởng mình được cầm súng, ai ngờ cấp trên giao cho làm kế toán, cháu chưa thông.
Nghe xong, Bác quay về phía mẹ đứa bé hỏi: "Vì sao chị chịu nhiều vất vả để nuôi con?". Người mẹ đáp: "Dạ, vì cháu thương con"
Bác quay lại phía anh bộ đội nói: "Nếu chú cũng thương bộ đội, thương nhân dân ngày đêm vất vả để kháng chiến thì chắc chú sẽ yên tâm công tác"
Bác trìu mến nhìn quanh mọi người và kết luận:
- Vì có yêu người, mới yêu nghề'
Dù làm gì, con người chúng ta cũng phải làm bằng cái tâm. Có như thế mới thành công.
Nghe xong, Bác quay về phía mẹ đứa bé hỏi: "Vì sao chị chịu nhiều vất vả để nuôi con?". Người mẹ đáp: "Dạ, vì cháu thương con"
Bác quay lại phía anh bộ đội nói: "Nếu chú cũng thương bộ đội, thương nhân dân ngày đêm vất vả để kháng chiến thì chắc chú sẽ yên tâm công tác"
Bác trìu mến nhìn quanh mọi người và kết luận:
- Vì có yêu người, mới yêu nghề'
Dù làm gì, con người chúng ta cũng phải làm bằng cái tâm. Có như thế mới thành công.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét